Chuyến tàu người
Thơ Nguyễn Phan Quế Mai
Theo mùa đông về ngủ giữa lòng Hà Nội
Tiếng còi tàu trườn qua ta
Ta đã qua bao sân ga
Ga khổ đau, ga cô đơn, ga sẻ chia, ga vui sướng
Nghe thời gian lao về ánh sáng
Bỏ sau lưng những ga đỗ cuộc đời
Bỏ lại tuổi thơ lên hai
Hoa xoan rắc vai dọc con đường đất đỏ
Vàng cỏ thổi gió Lào
Tóc ta ngày ấy đen
Bỏ lại Mẹ ta quang gánh nhọc nhằn
Tiếng rao gọi bình minh
Bước chân dẫn lối mặt trời
Mẹ ơi!
Sao hoa xoan bây giờ vẫn tím?
Chuyến tàu chở ta lao đi lao đi trên ánh sáng
Phía sau một vầng trăng mười tám
Một hoàng hôn biếc nụ hôn đầu
Chạy qua bao lãng quên, bỏ rơi nghìn thương nhớ
Đêm nay tiếng còi tàu chở ta về sân ga cũ
Nhặt tuổi thơ lên hai
Lẫm chẫm chạy dọc con đường đất đỏ
Nghe gió chiều
Thăm thẳm hoàng hôn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét