Menu ngang

Thứ Bảy, 29 tháng 2, 2020

ĐÀM LUẬN

—————-

NGHĨ VỀ HAI CÂU THƠ

         ( CÂU ĐỐI )


Lâu nay tôi cứ suy nghĩ về hai câu thơ ( mà có nơi đã dùng làm câu đối ở Nghĩa trang Liệt sỹ ):
“ Thân ngã xuống thành đất đai Tổ quốc

Hồn bay lên hoá linh khí Quốc gia “.

Cũng đã có một số người viết bài ca ngợi về hai câu thơ đó - nhất là trong dịp Kỷ niệm Ngày TBLS, 27/7, hàng năm hoặc khánh thành các công trình tri ân Liệt sỹ.
Thoạt đầu khi đọc lên, tôi thấy rằng, bằng hình tượng, tác giả đã nói lên công lao to lớn của Liệt sĩ đối với non sông đất nước. Đó được coi như một lời tri ân đối với Liệt sỹ; đồng thời là lời nhắc nhở mọi người đừng bao giờ quên công ơn những người đã hy sinh vì Tổ quốc.
Song, ngẫm lại, suy nghĩ sâu hơn, tôi thấy có điều chưa ổn. Xin mạn phép có đôi điều đàm luận :
- Trước hết, khẳng định rằng : Thắng lợi vĩ đại trong các cuộc chiến tranh giải phóng Dân tộc và bảo vệ Tổ quốc, công đầu thuộc về hàng triệu Liệt sỹ. Và ngày nay trong nhiệm vụ bảo vệ biên cương, hải đảo, lãnh thổ, lãnh hải cũng vậy.

Tổ quốc & Nhân dân đời đời tri ân các Liệt sỹ . Điều đó không ai dám phủ nhận !
Nhưng Tổ quốc ( Đất nước ) ta được hình thành, phát triển trong suốt chiều dài lịch sử mấy nghìn năm là bắt nguồn từ công đức của các bậc Anh hùng dân tộc cùng đời đời lớp lớp người Việt Nam đã có công dựng nước, mở cõi & giữ nước.
Không nên đồng nhất “ đất đai Tổ quốc “ với thân xác Liệt sỹ.

- Tương tự, nếu nói :” Hồn “ Liệt sỹ hoá Linh khí Quốc gia, tức là đã đồng nghĩa Linh khí Quốc gia với Hồn Liệt sỹ là một.

Theo tôi, Linh khí Quốc gia là ý niệm cốt tủy thiêng liêng, đó là Hồn cốt của cả Dân tộc trên mọi lĩnh vực xã hội tích hợp lại từ bao đời.
Dĩ nhiên, Anh linh các Liệt sỹ đã góp phần vào Linh khí Quốc gia.

Từ suy nghĩ trên, tôi giả thiết xin biên tập hai câu thơ trên là :
“ Thân ngã xuống vì đất thiêng Tổ quốc

Hồn bay lên cùng linh khí Quốc gia “.

Ở đây, tôi vẫn giữ nguyên TỨ thơ của tác giả, mà chỉ xin thay mấy TỪ :

“ trong hình hài “ thay cho “ thành đất đai “; “ hoà linh khí “ thay cho “ hoá linh khí “.

Đôi điều luận đàm trên đây nếu có gì sai, tôi xin được thỉnh giáo.

Thứ Tư, 5 tháng 2, 2020

Nhân Kỷ niệm 90 năm Ngày thành lập Đảng, Nguyệt san Sự kiện & Nhân chứng Báo QĐND đăng bài viết của tôi.
Xin cám ơn Nhà báo Hồng Sơn & Ban Biên tập Báo.

KẾT NẠP ĐẢNG TẠI TRẬN ĐỊA

Ngày 15 tháng 5 năm 1967, Tiểu đoàn 7 Trung đoàn 29 chúng tôi tập kích một đơn vị quân Mỹ tại Hồ Khê ( Quảng Trị ). Trong căn hầm Sở chỉ huy Tiểu đoàn có 4 người : anh Bùi Trần, Tiểu đoàn trưởng; anh Nguyễn Xuân Đào, Chính trị viên Tiểu đoàn; anh Phan Hà, Tiểu đoàn phó và tôi là Tiểu đội trưởng Liên lạc với nhiệm vụ vừa cảnh giới vừa sẵn sàng truyền đạn mệnh lệnh của Tiểu đoàn đến các đơn vị.
Theo phương án tác chiến, đúng 20 giờ, cối 82 ly, ĐKZ 75 ly của Đại đội 4 đồng loạt bắn. Cối đặt cách mục tiêu chừng hơn 800 mét bắn cầu vồng. ĐKZ đặt cách muc tiêu khoảng 300 mét ngắm bắn trực tiếp. Từ đài quan sát, trinh sát báo cáo về, đạn cối và ĐKZ bắn rất chụm, trúng mục tiêu. Hơn 10 phút, anh Bùi Trần hạ lệnh cho Đại đội 1 và Đại đội 2 xuất kích. Đại đội 3 làm lực lượng dự bị.
Cả hai hướng tấn công súng nổ giòn giã. Lúc này điện đài 2 oát bảo đảm liên lạc tốt giữa các Đại đội với Chỉ huy Tiểu đoàn.
Sau gần nửa giờ chiến đấu, mũi thứ yếu do Đại đội 2 đảm nhiệm phát triển thuận lợi, đã đánh chiếm được khoảng một phần ba trận địa địch. Mũi tấn công chủ yếu của Đại đội 1 gặp khó khăn vì bộ đội phải vượt qua địa hình trống trải một bãi cỏ tranh đã cháy trụi, bị hỏa lực địch bắn chặn, bộ đội thương vong. Chỉ mới một Trung đội của Đại đội 1 đánh chiếm được phần ngoài trận địa địch. Đôi bên đang ở thế giẳng co quyết liệt. Anh Trần hội ý nhanh với anh Đào và anh Hà, quyết định tung Trung đội dự bị của Tiểu đoàn vào tăng cường cho Đại đội 1 để nhanh chóng dứt điểm.
Anh Trần nói với tôi:
- Đẩu chạy nhanh đến gặp Hải, Trung đội trưởng Trung đội 1, Đại đội 3 truyền đạt mệnh lệnh: Trung đội 1 vào chi viện cho Đại đội 1. Đồng thời, Đẩu trực tiếp dẫn Hải đưa Trung đội 1 vào chiến đấu, vì Hải chưa thuộc địa hình, sợ bị lạc trong đêm. Khi dẫn Hải gặp được anh Vận, Đại đội trưởng Đại đội 1 tại trận địa, thì Đẩu quay về Tiểu đoàn ngay, chờ nhiệm vụ mới.
Anh Trần vừa dứt lời, anh Đào nói luôn :
- Còn mấy ngày nữa mới tổ chức lễ kết nạp, nhưng hôm nay, với tư cách Bí thư Đảng ủy Tiểu đoàn, tôi chính thức tuyên bố : Từ giờ phút này, đồng chí Nguyễn Mạnh Đẩu trở thành đảng viên.
Anh Đào nói xong, tôi chỉ có một tiếng:
- Dạ !
Tay cầm khẩu AK đạn đã lên nòng, tôi nhảy phắt ra khỏi hầm lao về Trung đội 1 cách đó hơn 100 mét. Mặc dù đã gần 21 giờ, nhưng máy bay địch thả pháo sáng, cả trận địa sáng trưng như ban ngày. Trong khoảnh khắc, tôi gặp và nói rất ngắn với anh Hải:
- Tiểu đoàn ra lệnh cho Trung đội anh chi viện cho Đại đội 1. Anh chỉ huy Trung đội theo tôi ngay.
Anh Hải không nói gì. Cứ thế chúng tôi chạy một mạch về hướng Đại đội 1. Xung quanh pháo cối địch nổ rất gần, mảnh đạn bay rào rào và đạn thẳng địch bắn ra chiu chít. Băng qua bãi cỏ tranh đang cháy, vượt lên một đoạn dốc thoai thoải, chúng tôi lao về Đại đội 1 gặp anh Vận lúc đó đang cách địch khoảng hơn 50 mét. Khi gặp nhau, anh Vận như đã biết trước, chỉ kịp nói với tôi một câu:
- Đẩu dẫn Trung đội Hải lên rồi à. Tốt quá. Thôi, em quay về Tiểu đoàn để nhận nhiệm vụ mới.
Tôi chỉ kịp cầm tay anh Vận và anh Hải rồi quay lại Sở chỉ huy Tiểu đoàn. Sau lưng tôi, Trung đội 1 Đại đội 3 theo sự chỉ huy của anh Vận và anh Hải lao vào chiến đấu ngay.
Khi tiếp nhận lực lượng dự bị, anh Vận đã chỉ huy Trung đội 1 đánh thốc vào trận địa địch. Đại đội 1 và Trung đội 1 (Đại đội 3) dưới sự chỉ huy của anh đã hoàn thành nhiệm vụ đánh tan quân địch ở hướng chủ yếu. Nhưng gần đến phút chót, anh Vận hy sinh vì một loạt tiểu liên cực nhanh của địch.
Tại Sở chi huy Tiểu đoàn, khi nghe anh Trần thông báo, tôi đã ngẹn ngào khóc.Tôi không ngờ cái bắt tay lúc tôi quay về Tiểu đoàn lại là thời khắc cuối cùng tôi vĩnh viễn xa anh Vận.
Năm ngày sau. 20 tháng 5 năm 1967 là một ngày trọng đại trong cuộc đời tôi. 19 tuổi đời, hơn 2 năm tuổi quân, trải qua rèn luyện thử thách ở chiến trường, tôi vinh dự được kết nạp vào Đảng. Ngày đó, được vào Đảng là điều thiêng liêng và là niềm tự hào đối với những người lính trẻ chúng tôi.
Lúc 17 giờ 30 phút, trời bắt đầu nhá nhem tối, Chi bộ tiểu đoàn bộ tập trung ở một khúc suối cạn dưới chân Bình độ 100 để tổ chức lễ kết nạp Đảng viên mới. Hôm đó kết nạp hai người: tôi và Trần Công Thuận, quê xã Thanh Cát, huyện Thanh Chương, tỉnh Nghệ An, Tiểu đội phó trinh sát. Trước khi buổi lễ bắt đầu, anh Phan Hà, Tiểu đoàn phó thông báo việc chốt chặn địch ở các hướng, dự kiến các tình huống có thể xảy ra và xác định các phương án xử lý. Tiếp đến phần tuyên bố lý do của anh Trần Văn Thuyết, Trung đội trưởng thông tin, Chi ủy viên, cả Chi bộ đứng dậy chào cờ, không hát Quốc tế ca, Lễ kết nạp bắt đầu. Anh Ngô Đình Nựu, Chính trị viên phó Tiểu đoàn, Bí thư chi bộ, đọc vắn tắt lý lịch cùng đơn xin vào Đảng của tôi. Mời anh Phan Hà là người giới thiệu tôi vào đảng đứng dậy phát biểu. Anh nói rất nghiêm túc, ngắn gọn, chân thành:
- Tôi, Phan Hà, Phó bí thư chi bộ, Tiểu đoàn phó, quê xã Diễn Kỷ, huyện Diễn Châu, tỉnh Nghệ An, là người giới thiệu đồng chí Nguyễn Mạnh Đẩu vào Đảng. Tôi xin bảo đảm về mọi mặt, đồng thời có trách nhiệm sẽ tiếp tục bồi dưỡng đồng chí Đẩu trở thành người Đảng viên chính thức.
Tiếp theo, anh Trần Ngọc Lợi, Bí thư Chi đoàn thanh niên đọc biên bản giới thiệu của Chi đoàn. Cuối cùng là lời tuyên thệ của tôi. Trong giờ phút thiêng liêng, trước cờ Đảng, trước Chi bộ, tôi nắm chặt tay, xúc động ngẹn ngào nói lên lời hứa quyết tâm tự đáy lòng mình.
Tiếp sau phần kết nạp tôi, là kết nạp anh Trần Công Thuận. Thủ tục vẫn như trước. Người giới thiệu anh Thuận vào Đảng là anh Ngô Đình Nựu. Với chất giọng mộc mạc chân quê, anh Nựu nói:
- Tôi, Ngô Đình Nựu, một vợ ba con, quê xã Vạn Ninh, huyện Quảng Ninh, tỉnh Quảng Bình, Bí thư chi bộ Tiểu đoàn bộ, Chính trị viên phó Tiểu đoàn, là người giới thiệu đồng chí Trần Công Thuận vào Đảng, …
Buổi lễ kết nạp Đảng tại trận địa diễn ra khoảng 30 phút nhưng rất trọng thị, nghiêm túc, thực hiện đầy đủ mọi nguyên tắc thủ tục. Tôi cảm thấy thiêng liêng.
Trên đường về công sự, tôi hỏi anh Ngô Đình Nựu:
- Này anh, hôm đánh địch ở Hồ Khê, có phải các anh nghĩ rằng, khi dẫn Trung đội 1 của anh Hải xuất kích, em có khả năng hy sinh. Nên trước khi em lên đường, anh Đào, Chính trị viên Tiểu đoàn đã tuyên bố em chính thức trở thành Đảng viên phải không anh? Mà hôm nay sao lại phải kết nạp lại ?
- Đúng đấy, trong giờ phút hiểm nguy mà quang vinh đó, vào sinh ra tử là chuyện khó tránh khỏi, bọn mình thống nhất là, tuyên bố trước để nếu có hy sinh, cậu cũng đã là người đảng viên Cộng sản đích thực. Nhưng hôm nay có điều kiện vẫn cứ tiến hành việc kết nạp cho đúng với nguyên tắc thủ tục. Nếu không, sau này khi xác định Đảng tịch, ngộ nhỡ có người không hiểu thực tế chiến trường, gây nghi ngại phức tạp ra, không cần thiết.
Anh Nựu vui vẻ trả lời .
Tôi nói nửa đùa, nửa thật:
- Như thế là, nếu hy sinh, em được vào Đảng trước 5 ngày so với em còn sống.
Cả hai anh em chúng tôi cùng cười.

NGUYỄN MẠNH ĐẨU