EM PHƯỢNG
Em Phương, sinh ngày 16 tháng Giêng âm lịch năm
Bính Ngọ (1966), là con út của cha mẹ tôi. Trước và sau khi sinh em, mẹ tôi đều phải ăn
ngủ dưới hầm tránh máy bay Mỹ, nên bị nhiễm lạnh, phát sinh bệnh hậu sản. Đến ngày thứ 5 sau sinh, bệnh tình nặng lắm, chờ đến chập tối, ngớt
máy bay, cha tôi cùng mấy người bà con khiêng cáng mẹ tôi đi cấp cứu ở Bệnh viện
huyện Nghi Lộc, cách nhà hơn 5 cây số. Nhưng chưa kịp tới Bệnh viện, bà đã trút
hơi thở cuối cùng. Năm đó mẹ tôi 47 tuổi. Mẹ tôi qua đời, có người mới sinh con trong xóm xin nhận
em Phương về nuôi. Nhưng chỉ được hơn nửa tháng thì em cũng mất. Lúc ấy có người nói đó là
do bà bắt em đi theo.
Những chuyện đó mãi tới năm 1972, khi ở chiến trường Miền Nam ra Miền Bắc chữa trị vết thương, tôi mới được cha tôi và bà con họ hàng kể lại. Trong chiến tranh, tôi rất ít nhận được thư nhà. Dẫu rằng từ Nghệ An vào chiến trường Trị Thiên là không xa lắm. Sau khi em Phương mất, em Phượng trở thành em út.
Những chuyện đó mãi tới năm 1972, khi ở chiến trường Miền Nam ra Miền Bắc chữa trị vết thương, tôi mới được cha tôi và bà con họ hàng kể lại. Trong chiến tranh, tôi rất ít nhận được thư nhà. Dẫu rằng từ Nghệ An vào chiến trường Trị Thiên là không xa lắm. Sau khi em Phương mất, em Phượng trở thành em út.