Chiến đấu ở chiến trường Quảng Trị, Thừa
Thiên
Tháng 10 năm 1966, Trung đoàn chúng tôi rời
Hương Khê hành quân vào Miền Nam.
Cả đơn vị dừng lại trú quân ở Nông trường Quyết Thắng, Vĩnh Linh. Tiểu đoàn
trưởng Bùi Trần, các đại đội trưởng và tiểu đội trinh sát đi nghiên cứu địa
hình. Là tiểu đội trưởng liên lạc, đồng thời là liên lạc trực tiếp cho Tiểu
đoàn trưởng, tôi cũng thuộc thành phần đi trinh sát chiến trường. Từ Nông
trường Quyết Thắng, chúng tôi vượt qua Bến Tắt để sang bờ Nam sông Bến
Hải. Từ đây, chúng tôi đi tiếp theo hướng đông về huyện Gio Linh. Trước đó, tháng
7 năm 1966, các trung đoàn của Sư đoàn 324 mới đánh nhau với quân Mỹ ở trục
Đường 9 từ Cù Đinh, Ba De đến gần sát khu vực Cồn Tiên, Dốc Miếu.
Đây là lần đầu tiên tôi đặt chân vào chiến
trường Miền Nam.
Mặc dù đã trải qua chiến đấu gần 2 năm trên chiến trường Lào, nhưng là mới đánh
nhau với quân ngụy Lào (Phu Mi), chưa chạm trán bộ binh Mỹ. Mãi sau này, nhất là khi đã
trở thành cán bộ, tôi cứ nghĩ rằng, nếu với cách tổ chức sinh hoạt và chiến đấu
như thời kỳ ở Lào mà đơn vị chúng tôi đã trải qua, thì không thể trụ lại được
với sự khốc liệt gian khổ ở Miền Nam, dù chỉ là trong thời gian ngắn. Những nơi chúng tôi đi qua là cảnh tan hoang
của chiến trường. Cây cối đổ ngổn ngang, cháy trụi, bị bom đạn băm nát xác xơ.
Hố bom đạn chằng chịt cày xới mặt đất, cái đen kịt, cái đỏ lòm. Qua các bãi đổ
bộ, trú quân của quân Mỹ, rặt một mùi Mỹ khó tả. Mùi đồ hộp các loại, mùi thuốc
lá, mùi xà phòng tắm, mùi nước hoa, mùi thùng các tông, mùi thuốc súng, mùi cây
cối bị cháy sém, mùi mồ hôi ở quần áo đồ dùng vứt lại…Tất cả quyện lại thành
một mùi hỗn tạp hoi hôi, ngai ngái, ngầy ngậy, ghê ghê, gây buồn nôn. Tôi ấn
tượng ngay từ đầu và mãi sau này, mỗi khi vào trinh sát các cứ điểm Mỹ đóng
quân, trong khứu giác của mình không bao giờ quên được cái mùi đặc trưng đó.