Mấy bài thơ hay
BÀI THƠ VỀ ĐÔI DÉP
Tác
giả Nguyễn Trung Kiên
Bài
thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng biến thành thơ
Hai chiếc dép gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tri khăng khít song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thể thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau vì một lối đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia./.
XỨ HƯU
Tác giả Nguyễn Đình Ất
Dại -
Khôn, Phúc - Phận, Tháng - Năm
Phải
đâu ai cũng được cầm sổ hưu
Hết
trưa, nhóm ngọn lửa chiều
Cạn
dầu, đau gió …thì khêu bấc đời
Bấm
tay nào mấy ngọt bùi
Mà
sao yêu cái cõi người thẳm sâu!
Tháng
năm xác trắng mái đầu
Lênh
phênh Còn-Mất lấp sau liếp người
Dòng
đời con nước vèo trôi
Rời
trường học, học trường đời…chỉn chu!
Lập
lòe cõng trái phù du
Thuyền
hưu là đã chạm bờ bể dâu
Xứ
hưu đã kéo còi tàu
Số
lùi…ga cuối…bảo nhau không buồn!
Sẽ là
hụt hẫng cô đơn
Là
bao tờ lịch không hồn …chen rơi!
Sẽ là
những sáng mai vui
Bạn
đi
Mình bỗng bùi ngùi:
- Đi đâu?
Sẽ là
trong nắm tay nhau
Cứ
chen ngang cái …không đâu như thừa!
Sẽ là
…
Chuyện của muôn xưa
Không
buồn thì chắc… mình chưa phải mình!
Trả
đời bóng của công danh
Giữ
cho nhau những ngọt lành thảo thơm
Dắt
vui về với cháu con
May
chi trả chút nợ hồn cho thơ!
Dễ gì
hưu cả giấc mơ
Rổn
rang cho tuổi bay vù qua tai
Xứ
hưu đâu kể Ngắn-Dài
Tắt Trăng,
ta thắp sao Mai giữa trời
Giá
hưu là cái tình người
Phải
đâu tiền để cho nơi sang giầu!
Lại
tìm chốn đất chôn rau
Ngọn
đèn, trang sách …thuở đầu vòng quay
Thung
thăng đan nốt tháng ngày
Thương
nhau lại thưởng…Mề đay bằng lời!
Con
quay búng thẳng lên trời
Đố ai
vẽ nổi ra đôi ba vòng!
Vô vi
- Sắc sắc - Không không
Đạo-Đời.
Thiền để cho lòng thảnh thơi!
Sáu
mươi năm…
Gói chuyện đời
Lại
thanh thản…
Nói chuyện người…
Xứ hưu!
MẸ ĐÃ CHO
CON
Tác giả Trần Thị Nương
Mẹ đã cho con
Người đàn ông cương
trực
Mẹ nuôi lớn bằng
dòng sữa của cánh đồng gió thốc
hạt sóng của biển
lời ra của đại ngàn.
Mẹ đã cho con
người đàn ông qua thời Chinh chiến
điềm tĩnh tháo bom nổ chậm
Binh đoàn
vượt tuyến
đêm đông.
Mẹ cho con
người đàn ông thấu cái nhìn
trái đất
Xót lũ kiến
lú đường bên vũng
mật
Thờ ơ trước hũ vàng
cạm bẫy...
Mẹ cho con
Người đàn ông đích
thực
Cả đời
tạc tượng trong mơ.
Người ấy không so đo với con
chiếc váy hoa màu tím
Không ghen với con bài thơ tình
Không đếm quả cà nằm im góc bếp...
Mẹ cho con
Người đàn ông đích
thực
Con được làm người
Vừa đi bộ
Vừa bay…
THƠ VIẾT Ở BIỂN
Tác giả Hữu Thỉnh
Anh xa em
Trăng cũng lẻ
Mặt trời cũng lẻ
Biển vẫn cậy mình dài rộng thế
Vắng cánh buồm một chút đã cô đơn
Gió không phải là roi mà vách núi phải mòn
Em không phải là chiều mà nhuộm anh đến tím
Sóng chẳng đi đến đâu nếu không đưa em đến
Dù sóng đã làm anh
Nghiêng ngả
Vì em