Menu ngang

Thứ Năm, 3 tháng 9, 2015

Nghĩ gì trong Ngày Đại lễ 2 / 9

                                                                         N M Đ


Mình sinh ra sau Cách mạng Tháng Tám 1945 tròn 3 năm. Hồi đó, Cha mình đã qua 2 năm chiến đấu trên chiến trường Bắc Bộ. Đầu năm 1948, có lần ông tạt qua nhà. Và, may mắn đã mỉm cười với cha mẹ mình : sinh được con trai sau 8 năm thành hôn nên nghĩa vợ chồng, Thiết nghĩ, không có lần đó, mình mãi mãi là hạt bụi giữa vô cùng.
Ngẫm lại, qua nhiều đời, gia đình mình thuộc loại nông dân nghèo, trong một dòng họ dù có giàu về truyền thống nhưng cũng nghèo về kinh tế, trên một miền quê đồng khô cát bạc, khí hậu thời tiết khắc nghiệt - Nơi đó, từ bao đời, con người quanh năm lam lũ mà vẫn bốn mùa thiếu thốn.
Mình cứ nghĩ, không có cuộc CM Tháng 8 và đi liền sau đó không có mấy chục năm kháng chiến đầy ác liệt, hy sinh, gian khổ, rồi trong mấy chục năm đi theo con đường đã chọn, thì thân phận gia đình mình sẽ thế nào đây? ra sao đây ?
Mình không có đủ kiến thức thực tế để lập luận dự đoán. Nhưng qua lời kể của cha mẹ mình và các bậc bề trên, với cái vốn khởi điểm đó, dù chế độ cũ tiếp tục tồn tại và có điều chỉnh đổi thay hơn, thì thân phận gia đình mình, tình cảnh làng quê mình cũng không thể khác trước được - Nghĩa là vẫn đói nghèo, lạc hậu!
Từ sau CM, trải qua hy sinh mất mát trong chiến tranh, cộng với tác hại của cơ chế bao cấp, cùng những sai lầm, thiếu sót trong lãnh đạo quản lý ở các cấp, các ngành, các địa phương - đặc biệt là nạn tham nhũng, tệ quan liêu - làm cho Đất nước không phát triển xứng với tiềm năng, xu thế và triển vọng. Đó là một thực tế!
Có người nói, nếu như không đi theo con đường CM Tháng 8, không kháng Pháp trường kỳ, không chống Mỹ quyết liệt với biết bao xương máu, mà đi theo con đường khác..., thì Đất nước ta sẽ giàu mạnh hơn bây giờ!!! 
Mình nghĩ, đừng bao giờ dùng chữ " nếu như " khi bình xét về lịch sử của một dân tộc, cũng như đánh giá về số phận một con người. Vậy, " nếu như " thuở trước ông cha ta không phá Tống, chống Nguyên, đuổi Minh, bình Thanh, giành thắng lợi huy hoàng, và tiếp đó nam chinh mở cõi thật vẻ vang, thì Đất nước ta ngày nay sẽ là thế nào nhỉ. Chắc chỉ là một tỉnh, một quận của ngoại bang mà thôi. Giành Độc lập cho dân tộc là chân lý vĩnh hằng, là khát vọng của mọi người dân bị thuộc địa áp bức. Lịch sử hàng ngàn năm của dân tộc ta và của thế giới đã chứng minh điều đó.Với dân tộc ta, kháng Pháp, chống Mỹ là điều bất khả kháng, là con đường độc đạo máu lửa phải đi qua để giành lại Độc lập và Thống nhất cho Tổ quốc.
Sai lầm trong lãnh đạo quản lý như thế nào, thì cũng đã chân nhận ra từ 30 năm trước, để rồi đi vào công cuộc Đổi mới. 
Trước mắt, thiết nghĩ: Quyết liệt, triệt để và hiệu quả trong chống tham nhũng, quan liêu; Kỷ cương phép nước nghiêm minh; Phát huy dân chủ; Khơi dậy khả năng tự do sáng tạo trong đời sống kinh tế của mọi người dân, ... thì chắc chắn Đất nước sẽ phát triển nhanh hơn, đàng hoàng và bền vững hơn.
Tóm lại, cuộc CM này - dù có thời điểm vấp váp sai lầm, gây hậu quả không nhỏ và không mong muốn - Nhưng xét về đại cục, CM đã đem lại Độc lập, Thống nhất cho Tổ quốc, Tự do và từng bước đem lại Hạnh phúc cho nhân dân - trong đó có gia đình mình. Đó là một thực tế khách quan, dù với cách nhìn nào, cũng không thể chối cãi, không thể phủ nhận!

Đôi điều mộc mạc lan man giải bày tâm sự. Có thể chưa đúng với suy nghĩ của ai đó, ở đâu đó, với góc nhìn nào đó. Âu cũng là điều bình thường, dễ hiểu!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét