Menu ngang

Thứ Ba, 17 tháng 3, 2015

Chùm thơ của Trần Hoàng Thiên Kim

Image
Trần Hoàng Thiên Kim
Sau giấc ngủ

Không có chốn nào để giấu nỗi cô đơn ăm ắp cả thân thể
bờ vai lạnh
khuôn mặt lạnh
trái tim lạnh
ánh trăng đi hoang tìm tri âm
Sau giấc ngủ
Có tiếng người buồn như ánh trăng
Khô khốc nhớ thương và sám hối

Tỉnh dậy sau cơn ác mộng
em ngỡ ngàng như một xác chết lâu không có người viếng thăm
bốn bề là sương trắng hoang vu
bốn bề là cánh đồng và những dòng sông
khói hương quạnh quẽ
em mơ màng điểm mặt những người thân yêu

không có chốn nào để giấu nỗi cô đơn ăm ắp cả thân thể
bờ vai lạnh
khuôn mặt lạnh
trái tim lạnh
ánh trăng đi hoang tìm tri âm

Anh như vệt môi dịu dàng
Anh như ánh mắt buồn buồn
Anh như hàng đêm lạnh lùng
Thoảng qua ánh sáng thành phố

Sự tồn tại của chúng ta thuộc về nhau?
Khi nỗi cô đơn xích lại, như thể đó là điều cuối cùng của nỗi nhớ!

Căn phòng không có ai
Bầu trời không áng mây
Cỏ cây không gió đưa
Vạn vật như thể triệu triệu năm hoang tàn sau những đảo lộn của vũ trụ

Còn em với nỗi nhớ không biết về đâu cho hết cơn ngái ngủ...


 

Thời gian

Một ngày
nắng mưa
bão giông
đổ xuống cánh đồng có người đàn bà ngồi gặt
giấc mơ hình hạt lúa
nồng nàn toả hương

Một ngày
cánh cò thương con về tổ
đêm đêm vỗ cánh tìm chồng

Một ngày
anh của ngàn năm về ôm bầu ngực thanh tân khóc ròng
như thể tuổi thơ bị đánh mất
như thể người tình ngàn năm biền biệt

Như thể bóng câu qua cửa sổ
em đi tìm anh đêm cô đơn
em gặp người đàn bà trong cơn giông
em gặp cánh cò khóc con tan tác
em gặp người tình ngàn năm biền biệt

Em tìm lại mình
căn nhà cũ ẩm ướt
hương lúa bay bay như mây
bầu ngực ứa căng tiếng con khóc nấc
ngỡ bóng anh chờ đó tự bao giờ ...


Bài ca đêm

Có những nỗi buồn không thể thoát nổi
Em chơ vơ giữa căn phòng đầy tiếng cười tiếng nói tiếng nhạc
và hoa khô

Bay lên đám mây màu ngọc bích
Em đuổi theo sắc sắc không không
giọt giọt bay bay

Lang thang ánh trăng có ngàn vì sao thắp nến dẫn đường
gió thổi cánh đồng hoang trước mặt khô cằn tuổi tác
em muốn mình lạc vào bầu không khí như lửa muốn bùng lên
muốn khóc
nước mắt như mưa mùa hạ
đổ xuống đồng nội
có rừng cây, sỏi cằn, đất đỏ
và mẹ quanh năm lam lũ nhọc nhằn

em thèm một bờ vai đêm
em muốn cơn lốc cuốn phăng sự trống rỗng hù dọa nước mặn
và bóng tối
ném vỡ những thứ có tiếng kêu leng keng như pha lê
thèm được thấy anh hiển hiện bằng da thịt
không phải bằng tưởng tượng đêm đêm căn phòng bóng tối và hoa khô lẫn vào nhau
như thể tội lỗi
thèm tiếng mẹ hỏi han vỗ về trẻ nhỏ
quạt mát nóng bức ngột ngạt hơi người từ nắng và bụi đường
nơi vỗ về khi không thể thoát khỏi nỗi buồn trong thân thể
những giấc mơ không kể
sợ chạm vào sẽ tan
cả những ngọt ngào không chia sẻ
cho bài ca đêm lắng nghe mình thực sự Sống!

TRẦN HOÀNG THIÊN KIM 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét