Menu ngang

Chủ Nhật, 14 tháng 9, 2014

                    TÂM SÁNG, ĐỨC DÀY
               PHỤC DỰNG ĐỀN THIÊNG
                  
                                      Kính tặng anh Nguyễn Đăng Giáp
                                                  
                  DUY TƯỜNG

         Những tưởng đã lùi vào dĩ vãng
         Ngôi đền thiêng thuở ấy - Diên Cờ.
         Hết thảy chỉ còn trong hoài niệm
         Chút đức tin trong trẻo tuổi thơ.
                                  *
                                *  *
         Cao Các, Cao Sơn là ai - Anh chẳng biết!
         Chỉ thấy uy linh, trầm mặc một ngôi đền
         Đồng Mồ Úng -  cồn khô, cát bạc
         Chứa bao điều huyền tích, thần tiên.
                                   *
                                 *   *
          Đất nước binh đao, Anh xa quê ra trận
          Hành trang là ảnh hình gốc rói cây si,
          Những trưa hè bắt chim đền vắng,
          Tiếng tiền nhân văng vẳng, thầm thì.
                                    *
                                  *   *
          Rồi bao lần cận kề cái chết,
          Ngỡ ai đưa tay dìu đỡ mình qua,
          Có phải thần Cao Sơn, Cao Các,
          Hay Cương Quốc công  Nguyễn Xí quê nhà?
                                      *
                                    *   *
Tuổi Hai mươi - Trường Sơn, Anh gửi lại.
Để dấn thân cuộc chiến thương trường
Nếm trải gian nan, ngọt bùi, cay đắng.
Cho hoa đời Ba Sáu ngát hương thơm.
                            *
                          *   *
Về lại quê nhà “Vinh quy bái Tổ”,
Lệ nhòa rơi đứng trước đền thiêng.
Như mang nợ với quê hương xứ sở,
Bởi đền xưa phế tích hoang tàn.
                       *
                     *   *
Phải chăng vì bát cơm manh áo,
Con cháu Nghi Trường thất lễ với Tổ tiên?
Hay vì “Tim cứng thành con dấu”,
Nên lỡ lánh xa đạo lễ Thánh hiền?
                        *
                      *  *
Xin gói lại những lỗi lầm nông nổi
Không quê hương, ai lớn nổi thành người*?
Từ phế tích chúng con xin phục dựng,
Ba tòa đền lộng lẫy Người ơi!
                          *
                        *   *
Vẫn còn những nhỏ nhen, nghịch cảnh,
                  Bao khó khăn, dị nghị hẹp hòi...
Chí Anh hùng từng dời non lấp biển
Ngựa phi rồi, Anh chỉ biết vung roi.
                           *
                         *   *
Với Tâm sáng, Đức dày, Anh quy tụ
Dòng họ Nguyễn Đăng cùng bạn hữu gần xa,
Người góp công và người góp của,
Coi việc chung hơn mọi việc nhà.
                             *
                           *   *
Ba tòa điện nguy nga tráng lệ,
Rồng đá, Tam quan, tượng Phật, chuông đồng...
Công trình mới nơi hồn quê hội tụ,
Văn hóa tâm linh của đất Lam Hồng.
                             *
                           *   *
Đã mấy Xuân qua, mấy mùa lễ hội,
Khách thập phương về chiêm bái nơi này,
Niềm sùng kính thay bao điều muốn nói:
Sức sống Diên Cờ tỏa rạng từ đây!
                              *
                            *   *
Còn cháu con, ấy là còn Tiên tổ,
Tâm - Đức anh phục dựng Diên Cờ.
Hiện tại tương lai hòa chung quá khứ,
Chuông ngân vang - tiếng vọng tự nghìn xưa.

                                 Nghi Trường, ngày Lễ đền
                               Rằm tháng Giêng, Giáp Ngọ.


                  *Ý thơ Đỗ Trung Quân



          


               



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét