EM ĐI, MẶC ÁO NÂU SỒNG
LƯU VẠN KHA
Em đi, mặc áo nâu sồng
Để anh ở lại bão giông một đời
Em đi trốn tránh kiếp người
Để anh gánh cả một trời nhớ nhung
Em đi về chốn hư không
Tìm nơi an lac, cầu mong niết bàn
Tham, sân, si của thế gian
Giờ đây rũ bỏ chẳng màng vấn vương
Để cho ai đứng bên đường
Ngần ngơ tìm bóng người thương năm nào
Hỏi trời, trời ở rất cao
Hỏi đất, đất rộng biết sao mà tìm
Thôi đành khóa chặt con tim
Cố quên khát vọng đi tìm người xưa
Chỉ mong trong cõi hư vô
Em nghe tiếng sóng xô bờ,
lòng anh.
lòng anh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét