Vắng
Lưu Vạn Kha
Từ ngày vắng em,
Căn nhà của chúng mình
tưởng như gầy và già đi vài tuổi,
Lúc nào cũng im lìm,
Cửa sổ mờ mờ phủ bụi,
Bếp thiếu lửa hồng,
Nhà thưa tiếng nói.
Từ ngày vắng em,
Điều sợ nhất là trở về mỗi tối,
Một mình ôm chiếc tivi.
Ít gọi điện thoại đi,
Ít những người gọi đến,
Bởi thế,
Mối tháng…
Một trăm ngàn tiền điện
Mà vẫn thấy nhiều.
Từ ngày vắng em,
Cả sáng, trưa, chiều,
Cơ quan là nơi trú ngụ,
Công việc ngập đầu,
Vẫn thỉnh thoảng chập chờn nỗi
nhớ.
Từ ngày vắng em,
Đêm thường mất ngủ,
Phòng vẫn như xưa,
Nhưng thiếu hơi em thở,
Nên mùa đông lạnh hơn.
Từ ngày vắng em,
Nỗi cô đơn
Hằn thêm nếp trán.
Bởi thế,
Nhìn ai,
Cũng thấp thoáng:
Dáng em.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét