THỜI GIAN
Tác giả Phạm Quốc Ca
Trước bàn viết tôi một khung cửa sổ
Khoảng trời xanh trắng muốt mây bay
Ngày tươi trẻ
Ngỡ cuộc đời vĩnh viễn
Chợt nao lòng: sợi tóc trắng trong tay.
Những toa vô hình
Con tàu không tiếng
Lặng lẽ trôi về ga cuối không màu
Không vé khứ hồi hai lần tuổi trẻ
Sao cược đời mình vào những không đâu?
Mộng ước cao xa
Ngày thường giăng lưới.
Vốn đời mình tôi đã tiêu hoang
Những hội họp, hoan hô
Những cuộc vui vô vị
Tỉnh cơn say chiều đã úa vàng.
Bông hồng tôi yêu hôm nào hé nụ
Đã rụng đỏ bầm những mảnh thời gian
Ngày cứ mỏng dần như bóc lịch
Mây trắng ngang trời
Lại sắp xuân sang!
Trước bàn viết tôi một khung cửa sổ
Khoảng trời xanh trắng muốt mây bay
Ngày tươi trẻ
Ngỡ cuộc đời vĩnh viễn
Chợt nao lòng: sợi tóc trắng trong tay.
Những toa vô hình
Con tàu không tiếng
Lặng lẽ trôi về ga cuối không màu
Không vé khứ hồi hai lần tuổi trẻ
Sao cược đời mình vào những không đâu?
Mộng ước cao xa
Ngày thường giăng lưới.
Vốn đời mình tôi đã tiêu hoang
Những hội họp, hoan hô
Những cuộc vui vô vị
Tỉnh cơn say chiều đã úa vàng.
Bông hồng tôi yêu hôm nào hé nụ
Đã rụng đỏ bầm những mảnh thời gian
Ngày cứ mỏng dần như bóc lịch
Mây trắng ngang trời
Lại sắp xuân sang!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét