Menu ngang

Chủ Nhật, 5 tháng 2, 2012

Thơ Phương Hà


                  TỰ   KHÚC

Xin đừng trách sao anh ghen với cỏ
Nơi ta nằm một nửa cỏ ôm em
Em chia xa để hồn anh ám ảnh
Một đời trai mắc nợ với sao trời

Sông vẫn chảy và muôn đời gió thổi
Bóng con đò bến cũ còn không
Hoài niệm đóng đinh tình yêu than đỏ
Nghĩ về nhau năm tháng bớt thăng trầm.



ĐỒNG   TÂM

Bao say đắm sinh viên khép lại phía sau rồi
Khép lại bao nỗi niềm thao thức
Em đi giữa đôi bờ mơ thực
Ngổn ngang trần trụi đời thường

Tán bàng xanh đổ bóng xuống sân trường
Đồng nghiệp năm người mười ý
Mỗi một học trò có đến hai quỉ sứ
Em qua tuổi học trò chập chững làm cô

Thương em, thương em… nói sao cho vừa
Chợt nhớ ngày xưa học lý
Thầy giáo dạy trong giao thoa sóng kép
Có một điểm đồng tâm trong muôn đợt sóng trào

Tìm đi em điểm đồng tâm cuộc đời
Điểm đồng tâm tình yêu đôi lứa
Tự nhiên bao la cuộc đời bão tố
Cô giáo với học trò đều có điểm đồng tâm.



TÌNH   MUỘN

Giọt thanh xuân
Em e ấp giữ gìn
Lại đánh rớt nơi đồng quê
Khô cằn cọc cỗi

Khi tóc đã ngả màu sương núi
May mắn còn
                    sót giọt hồi xuân

Em trao anh
Sau bảy nổi ba chìm

Anh đón nhận
                   Trong muộn màng xa cách

 Để ta tin tình yêu màu bất diệt
 Xanh trên đầu một sắc tuổi hai mươi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét