Menu ngang

Thứ Năm, 2 tháng 8, 2018

PHƠI TRÊN PHÂY

Hôm về quê động thổ tôn tạo Lăng mộ Cha Mẹ mình, tôi nhớ ngày 19/6 âl là Giỗ ông Cậu ruột Trần Văn Long. Cậu tôi mất năm 2001. Mới đó thôi đã 17 năm rồi.

Mặc dù có số máy của các em, nhưng tôi không báo trước. Thế mà, khi ngồi xe máy cùng chú em đi gần 30 cây số, vừa bước chân tới cổng nhà, các em đều niềm nở nói : 
- Chúng em biết, hôm nay thế nào anh cũng lên đây Giỗ Cha.
- Anh không báo trước, làm sao các em biết. Tôi hỏi lại. 
- Ồ ! Lịch trình hằng ngày anh đi đâu, làm gì đều hiện trên Phây cả mà. Đêm qua, chúng em đọc Phây, thấy anh về quê làm Lăng cho Dượng & O. Chắc thế nào, hôm nay anh cũng lên đây dự Giỗ Cha. 
Mấy em gần như đồng thanh nói vậy.


Quả thật, khá lâu nay, hành tung của tôi đều phơi lên Phây hết thảy. Nhiều bạn hữu thân thiết cũng nói về tôi như thế. Mà tôi thì coi đó như một thú vui để kính cáo với bạn bè xa gần, cũ mới rằng: Tôi đang là thế. 

Sự việc có sao nói vậy, kèm theo cảm xúc, suy nghĩ riêng - Tôi coi đó là những trang viết lưu lại kỷ niệm cho riêng mình. 
Ai đọc và có nghĩ, có bình thế nào là tùy. 
Đa dạng là thuộc tính của xã hội !
Và tôi có mấy câu thơ con cóc như sau :


Đi đâu phơi lên Phây tất cả
Tôi coi Phây - nhật ký tuổi già 
Với bao dòng lưu bút nhởn nhơ 
Khi đọc lại trang đời vui đáo để !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét