Menu ngang

Thứ Năm, 8 tháng 10, 2015

KỶ NIỆM 1A, HOÀNG VĂN THỤ

DẠY CON TRAI HỌC VÕ, 
SUÝT RƯỚC HỌA VÀO THÂN

Ở chiến trường Trị Thiên, tháng 6/1968, khi chúng tôi chuyển loại từ Bộ binh sang Đặc công, Bộ cử một Tổ giáo viên 5 người đến đơn vị huấn luyện kỹ thuật, chiến thuật và võ thuật Đặc công - Tổ do anh Nguyễn Như Huyền làm Tổ trưởng. ( Mấy chục năm sau, anh Huyền là Thiếu tướng, Cục trưởng Cục Tác chiến, BTTM, rồi Viện phó Viện Chiến lược Quốc phòng).
Ngay từ hồi đó, chúng tôi đã được quán triệt: Biết võ là để chiến đấu với địch và tự vệ phòng thân trong trường hợp nguy hiểm. Chứ không bao giờ dùng võ thuật để đánh nhau.
Khi cậu con trai tôi khoảng 12 - 13 tuổi, giống như đồng bào Tây Nguyên " ...Chiều chiều cha chọn một góc vườn, dạy con trai phóng lao trừ thú dữ " ( Lời thơ Thân Như Thơ trong bài hát Tháng Ba Tây Nguyên ), tôi cũng dùng vạt sân nhỏ trước nhà dạy con mấy miếng võ. Trong các bài võ, tôi dạy con môn phóng dao. Lấy một tấm gỗ dày hơn 5 phân, trên đó tôi dùng phấn vẽ một vòng bằng chiếc đĩa, đặt cách 5 mét và tập cho con trai phóng dao găm ở mọi tư thế. Có tư thế quay lưng lại xoay người, phóng. Tiếp thu nhanh, độ 1 tuần nó đã tỏ ra thành thạo động tác, phóng dao khá chính xác vào vòng tròn. Tôi mừng về kết quả đó.

Cuối một buổi chiều mùa Đông năm 1988, tôi đạp xe đi làm về nhà, bỗng thấy dăm đứa choai choai cỡ 13 - 14 tuổi, tay cầm gậy đang ập vào cửa nhà mình, mặt mày đều tím bầm giận dữ. Tôi lách qua đi vào sân, thì cách đó khoảng 5 mét, con trai tôi hai tay hai dao, mặt đỏ bừng, đang hét to, chúng mày cứ đẩy cửa vào đây đánh tao là tao đâm ngay.
Tôi hốt hoảng, quát con cất dao ngay . Nghe tôi, nó quay vào nhà cất dao. Tôi quay lại hỏi, cớ sao các cháu đánh nhau. Lại còn cả gan dám truy đuổi vào tận trong nhà chú thế này. Một đứa lớn nhất trong bọn chỉ vào con tôi nói, thằng này dám đi xe đạp nghênh ngang qua cổng 18 Hoàng Diệu, bọn cháu chặn lại đánh. Thế mà một mình hắn dám đánh lại bọn cháu, rồi bỏ chạy về đây. Con tôi mếu máo, Ba ơi, mấy thằng này, bắt con khi đi học về chỉ được đi cổng 1A Hoàng Văn Thu, cấm đi qua cổng 18 Hoàng Diệu. Nhưng con cứ đi! Chúng nó cậy thế đông hơn, đánh con. Con đánh không lại, bỏ chạy về nhà, chúng cũng không tha. Con buộc phải dùng dao cho chúng nó biết tay!
Tôi đang cố giải thích phân xử giảng hòa, thì có mấy ông phụ huynh ở khu gia đình Đoàn 5 chạy đến nói như quát, con ông sai rồi, dám một mình đánh con chúng tôi. Tôi bình tĩnh trả lời: Này, các ông sao chỉ biết bênh con mình mà không chịu tìm hiểu nguyên nhân thực hư. Quả thật, hôm nay, nếu tôi về muộn chỉ dăm phút thôi, thì chẳng hiểu điều gì sẽ xảy ra đâu. Tôi hỏi các ông, ngần này đứa cầm gậy lao vào nhà đánh một mình nó, thì nó buộc phải tự vệ bằng mọi cách chứ. Nguy hiểm lắm! Chúng đánh nhau thì hậu quả khó lường và chắc chắn bên nào cũng bị. Nghe tôi kể lại sự tình, các ông ấy lè lưỡi lắc đầu, rồi lẳng lặng đưa con ra về.
Kể từ bữa đó, nhận thấy rằng lợi bất cập hại, tôi quyết định sẽ không tiếp tục dạy võ cho con trai nữa!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét