Menu ngang

Thứ Sáu, 3 tháng 10, 2014

ĐÔI BÀN TAY MẸ
                              Trịnh Tiến

Bàn tay mẹ một thời thon đẹp
Ôi bàn tay da trắng mịn màng
Những ngón tay một thời e ấp
Như cánh sen chớm nở Hè sang

Lòng bàn tay sắc hồng mát dịu
Vỗ về con âu yếm thân thương
Những đường chỉ thắm mầu sức sống
Vượt gian truân biết mấy dặm trường

Ngày còn bé gió qua khe tay mẹ
Ru tóc con bay dìu dịu những giấc mơ
Bàn tay ấy nâng niu con từng bước
Che chở con khuya sớm một thời thơ...

Áo đồng phục trắng từ bàn tay mẹ
Vở học sinh tươi sắc đôi bàn tay
Cho con vui bao mùa Hè mơ ước
Với bạn bè vờn gió tóc mẹ bay...

Rồi đến một chiều Thu đầy nắng
Khoác ba lô từ biệt mẹ lên đường
Con chợt nhận ra mình đã lớn
Trào dâng trong con lòng biết ơn

Theo năm tháng bôn ba đời chiến sỹ
Trưởng thành qua mỗi nẻo hành quân
Con khát khao ngày về thăm mẹ
Nắm lại bàn tay
                      chiều Thu ấy 
                                        một lần

Con thảng thốt lục tìm về ký ức
bàn tay mẹ một thời tươi thắm xuân son
Nhưng giờ đây trên bàn tay ấy
những đường nhăn vết sạm vô hồn...

Con lặng lẽ nắm tay ngồi bên mẹ
Mẹ nhẹ nhàng mở kẽ tay con
Xoa vết chai tay vàng ôm súng
Mẹ khẽ cười con đã lớn khôn

Hai tay con nắm chặt bàn tay mẹ
Bàn tay một thời tươi thắm sắc xuân
Bàn tay ấy giờ khô gầy nứt nẻ
Những vết chai cho tươi sáng đời con

Con đã khóc như trẻ thơ thổn thức

Bởi mất đi điều quý nhất trong đời
Bàn tay mẹ làm sao con giữ được
Một sắc xuân thơm tươi thắm
                                                          Mẹ ơi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét