Menu ngang

Thứ Hai, 6 tháng 10, 2014

                 MẤY BÀI THƠ CỦA THÁI BÁ TÂN


                                            SỰ THẬT


Có một giáo sĩ nọ
Nhìn tấm biển cửa hàng:
“Ở đây bán sự thật”,
Hơi ngạc nhiên, ngỡ ngàng.

Giáo sĩ bước vào quán
Ông chủ cúi đầu chào:
“Ngài muốn mua sự thật?
Có nhiều loại, loại nào?
Loại sự thật một nửa,
Hay sự thật toàn phần?
Sự thật làm nhức nhối
  Hay chỉ khiến băn khoăn?”
“Tôi là người dũng cảm,
Và cái tôi quan tâm
Là sự thật trần trụi,
  Sự thật trăm phần trăm!”
“Thế thì giá đắt đấy
Chủ quán đáp, nhìn ông
Hơn nữa, còn nguy hiểm
Ngài có dám mua không?
Khi biết sự thật ấy,
Ngài sẽ thấy bất yên,
Nghi ngờ suy nghĩ cũ,
Rồi rơi vào buồn phiền…”
Giáo sĩ nghe, tư lự,
Thấy nặng trĩu trong lòng.
Ông bước ra khỏi quán,
Như lúc vào, tay không
Ông chưa đủ dũng cảm
Biết loại sự thật này
Biết nó là phủ nhận
Mọi niềm tin xưa nay
Dẫu sao ông đã sống
Hơn già nửa cuộc đời
Kịp để điều vớ vẩn
Thấm rất sâu vào người
*
Câu chuyện này tôi đọc
Trong “Cơn bão cốc trà”
Đọc, và ngồi suy ngẫm
Về mỗi một chúng ta
Không phải ta không biết
Rằng niềm tin của mình
Từ đầu đã sai trái,
Cả lý và cả tình.
Ta hèn nhát, né tránh
Đối mặt với điều này.
Tự phủ nhận mình khó,
Quả rất khó xưa nay.
Thế là ta dung dưỡng,
Cố tình hoặc vô tình,
Những cái sai, dối trá
Để mình tự lừa mình.
Để được sống yên ổn
Phần còn lại cuộc đời.

Dẫu đôi khi dằn vặt
Thầm xấu hổ với người.

     KINH TẾ QUỐC DOANH

Tôi nghe Nhà nước nói
Rằng kinh tế quốc doanh
Giữ vai trò chủ đạo,
Quyết định bại hay thành.

Vậy thì sao có chuyện
Cái thằng quốc doanh này
Nợ nghìn nghìn, tỉ tỉ,
Luôn thua lỗ xưa nay.
Thằng ấy ăn như hổ,
Mà làm thì như mèo.
Tham nhũng thì kỷ lục,
Làm đất nước thêm nghèo.
Nhà nước như bố mẹ,
Sao cho thằng con mình,
Loại phá gia chi tử,
Phung phí tiền gia đình?
Vậy thì xin nhà nước
Xem xét lại thằng này.
Chứ dân nhìn hắn phá,
Tiếc và buồn lắm thay.
Là bố mẹ nghiêm khắc,
Xin cứ đánh nếu cần.
Con ngu dốt, lếu láo,
Dứt khoát không cho ăn!


ĐÁNG LO

Có cái gì không ổn
Trong việc giờ, ở đâu
Cũng san sát quán nhậu,
Cao lâu rồi thấp lâu.

Rồi quán bia, quán lẩu,
Rồi ka-ra-ô-kê,
Rồi trăm thứ ăn uống
Chiếm hết cả vỉa hè.
Đâu cũng thế, nhiều lắm,
Nhiều đến mức giật mình.
Mà sao ăn ngoài phổ,
Không phải ở gia đình?
Nếu đó là “văn hóa”,
Thì kiểu “văn hóa” này
Rất đáng để lo sợ,
Vì lý do sau đây:
Một, lai rai ăn nhậu
Tốn thời gian, tốn tiền.
Một cảnh không đẹp lắm,
Nhất là với thanh niên.
Hai, uống say, về muộn
Thành lục đục gia đình.
Con cái tuy không nói,
Nhưng trong lòng chúng khinh.
Ba, tửu nhập ngôn xuất,
Chuyện dại rồi chuyện khôn.
Không khéo rồi sinh sự,
Phải kéo nhau vào đồn.
Bốn, và quan trọng nhất -
Trẻ, rất cần thời gian
Để đọc sách, làm việc,
Không hưởng lạc, an nhàn.
Tóm lại là tôi thấy
Cái nước mình thật buồn.
Cái gì cũng yếu kém,
Ăn chơi thì sợ luôn.
Uống bia nhất châu Á,
Cứ nhậu nhẹt suốt ngày.
Nếu đó là “văn hóa”,
Thì thật đáng lo thay.

SỰ THỜ Ơ!…
Ở đời luôn vẫn vậy
Cái tốt đẹp có nhiều
Cái xấu xa không ít
Nhưng phải nói một điều,
Rằng còn có cái khác,
Có hàng ngày, hàng giờ,
Ác hơn cả cái ác,
Đó là sự thờ ơ!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét