DÂN
CÁ…GỖ
Thơ
Văn
Thanh
Chẳng dấu chi em
Anh là dân cá
gỗ
Củ khoai hà cho chó, chó không ăn
Nhút Thanh Chương và
tương Nam Đàn
Quả cà Nghệ. Ba đời con
khát nước
Ngọn gió Lào áo quần
rách mướp
Mẹ lẩy Kiều ru anh ngủ
thâu trưa
Dân “quê choa” không phải
dân vừa
Đói thì đói. Chưa bao giờ
thiếu chữ
Không quỳ gối
trước cường quyền đao phủ
Có chém đầu
cũng đứng thẳng đọc thơ
Cái tính gàn Đồ Nghệ ngày xưa
Em thông cảm. Từ từ anh
sẽ sửa.
Nếu ông Trời xe duyên hai đứa
Em có về tắm nước sông Lam?
Con sông xanh thuở bé anh
kéo thuyền
Toạc vai áo theo vầng trăng
lội ngược
Anh đưa em về đình Võ Liệt
Mở trang vàng bia đá
danh phân
Quả trám chua mẹ kho cá
lá gừng
Ăn một bận suốt đời không
quên được
Lớp trẻ quê anh bây giờ
hơn trước
Toan tính làm giàu chẳng
chịu
thua ai
Sang tận Đông Âu mua đất
bán
trời
Thống lĩnh thương trường .
Làm Vương làm Soái
Mánh buôn lậu vô cùng
hiện đại
Biết cách đánh hàng
quá cảnh như chơi
Xứ quạt mo lắm tật nhiều tài
Em yên chí. Họ thương người
đáo để
Bao kẻ sĩ lừng danh Xứ Nghệ
Gái Hà Thành chịu cắp nón
đi theo
Anh sinh ra trên mảnh
đất nghèo
Không sợ khổ. Sống đời giản dị
Nếu mai này em làm dâu
Xứ Nghệ
Sẽ quen dần tiếng “ trọ trẹ "
quê anh
Có giận ai quyết không để
bụng
mình
Tính bộc trực. Nhiều người
ưa nói thẳng.
Nói xong rồi cõi lòng
thanh thản
Gặp lại cười. Gần gũi
thân hơn
Bố mẹ anh chân chất nhu hiền
Quí con dâu hơn là con đẻ.
Gái Bắc Kỳ nói năng nhỏ nhẹ
Khéo chiều lòng…
Ai mà chẳng thương
em./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét