Menu ngang

Thứ Hai, 6 tháng 8, 2012

CHÙM THƠ PHƯƠNG VIỆT



CHÙM  THƠ  PHƯƠNG  VIỆT

                    Im lặng

Có khi im lặng là vàng
Có khi im lặng là mang tiếng hèn

Im lặng để tránh bon chen
Có khi im lặng để tìm đồng minh

Im lặng coi như đồng tình
Có khi im lặng là không tán thành

Im lặng là biết hi sinh
Có khi im lặng là thành vô tri

Im lặng là không biết gì
Có khi im lặng tại vì…biết sâu

Im lặng tránh tàn hại nhau
Có khi im lặng rắc sầu, gieo tai

Im lặng vì bị “mắc quai”
Có khi im lặng hơn bài diễn văn

Im lặng để được yên thân
Có khi im lặng nuôi mầm thù dai

Im lặng chờ đợi ngày mai
Có khi im lặng bởi hoài niệm xưa

Bấy giờ cũng như bây giờ
Cũng im lặng, cũng lưa thưa, ồn ào
Đất thì dày, trời thì cao
Nhân gian lắm nẻo đi vào dân gian
Râm ran câu chuyện luận bàn
Lắng trong im lặng, người đang nghĩ gì ?!


HUYỀN THOẠI CÂY

Mọc từ đất
Sống đời cây
Vươn mình giữa đại ngàn
Lặng lẽ.

Manh trên mình vết thương
Bản năng sinh tồn
Cây tự tìm cách chữa.

Hút tinh túy của đất
Hấp linh khí của trời
Lắng lời ru của gió.*

Lành vết thương
Tích thành trầm
Luyện thành kỳ
Cây quý.

Lời đồn đại
Người ngậm ngải**
Cây – huyền thoại.

*Cây trầm còn gọi là cây bầu gió
**Sơn tràng ngậm ngải tìm trầm



MÙA

Mùa lại mùa
Anh cần mẫn xới cày
Trên cánh đồng vầng trán.

Mùa thất bát
Mùa quả ngọt

Vầng trán trơn tuột
Vầng tráng thâm u những đường cày

Già nửa đời người
Vẫn lũi lầm quăng quật

Mùa quả ngọt
Mùa cống nạp

Vầng trán trơn tuột
Vầng trán hoang hóa những đường cày.


ĐỐI THOẠI CÂY

Cây ngay không sợ chết đứng
Không sợ chết nhưng vẫn phải chết
Chết thì chết nhưng vẫn không sợ

Xin hỏi nhỏ: Cây ngay sợ cái gì
Xin nói nhỏ và xin đừng làm lộ :
Cây ngay chỉ sợ bán đứng
Dưng mà…có khi…bị bán đứng còn hơn chết đứng?!



CHIỀU ĐÔNG

Đỉnh núi náu mình u uất trong mây
Dòng sông tháo trôi bỏ rơi bờ bến

Khắc khoải mặt người
Chờ xong vai diễn
Nếp nhăn trên trán
Như những đường cày

Thế sự vần xoay tình người loang lổ
Lấy dạ tiểu nhân đong lòng quân tử

Một chiều cuối đông
Gió rung là đổ
Lầm lũi bóng ai
Sa lộ độc hành

Hồn thơ đã nhuốm màu thiền
Nợ trần còn nặng nên duyên lỡ làng…


BẤY GIỜ

Dập dềnh sóng mắt
Bồng bềnh sông trăng

Em í a
Buông lơi câu ví

Anh đa mang
Khắc khoải kiếm tìm

Giặm vào miền ký ức
Cho đời vênh vang em !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét