Menu ngang

Thứ Năm, 6 tháng 2, 2014

Những bài thơ tình mùa xuân


Tình tự chiều cuối năm

Em có thấy dòng thời gian lướt chảy ... ?
Mới giêng hai
... giờ đã cạn năm rồi
Ngày mai đây khi mừng nhau tuổi mới
Lòng thương thêm một tuổi cũ xa trôi...

Anh còn nhớ  buổi chiều xuân xa ấy
Mình hẹn nguyền gắn bó trọn đời nhau
Mười lăm năm ... bao buồn vui ngọt đắng
Vẫn chưa tan dư vị nụ hôn đầu                   
Mười lăm năm ... dòng thời gian lướt chảy
Cuốn phai dần hương sắc thuở ngày xanh
Trên lớp phù sa tháng năm gứi lại
Hạt yêu thương đã trổ lộc vươn cành
Lâu lắm rồi mới có buổi chiều nay
Ngồi bên nhau nhớ lại chuyện bao ngày
Anh ôm lấy bờ vai em hiền dịu
Lòng  hồi sinh những mộng ước phôi phai  
Em có thấy cả tình trời ý đất
Trong nụ mai chớm nở trước sân nhà
Anh nghe ra trong lời chim đang hót
Có lòng mình cùng cất giọng  hoan ca....           
Con rắn cõng mùa đông vào dĩ vãng
Bờm tung bay tuấn mã rước xuân về
Hương hoa cỏ thoảng trong lời tình tự
Chiều cuối năm nắng lộng lẫy trời quê....

NGUYỄN HOÀNG DƯƠNG

 

 

Bước về vùng có nhau


Quá giang
làn gió xuân mềm
Về thăm nỗi nhớ dịu hiền như tiên
Giao mùa ngay buổi đầu tiên
Lòng dâng dậy sóng
muốn lên thăm người
...
Xa xăm
cách trở đường đời
Bao đêm anh thả
rơi
rơi
mảnh hồn
Tương tư
suốt vụ đông buồn
Muôn phen mắt ngọc
tuôn
tuôn
lệ sầu
...
Đông chừ
đã lặn bể sâu
Mây xuân
anh bện nhịp cầu yêu thương
Chân son
xin chớ ngập ngừng
Thênh thang
em bước về vùng có nhau

MINH NGUYỆT


Xuân về mở nhé then em

Cỏ chen lá
lá chen hoa
Xuân về phố nhỏ nuột nà trên cao
Đỏng đảnh em đóng cổng rào
Hay còn vương vấn ngọt ngào hương đông?
...
Đếm mùa đong gió đã xong
Cớ chi
cắc cớ
em không đổi mùa?
Bên hiên mấy chậu hồng thưa
Hương thơm
phảng phất
đong đưa
gợi tình
...
Mở nhe cái khóa xinh xinh
Cho xuân áp má giao tình then em
Môi xuân
phụng phịu
thòm thèm
Hương trinh mơn mởn
sau then cửa tình

MINH NGUYỆT

 

 

Mỗi mùa xuân chim én lại bay về


Tết năm nay trời thủ đô vương nắng
Con ngậm ngùi bước chậm đến sân ga
Vẫn ngoảnh lại thấy lòng sao mặn đắng
Bóng thời gian lặng lẽ đổ sau nhà
Đã bao ngày từ khi lên thành phố
Xa người thân trong nỗi nhớ vô cùng
Xa cánh đồng xanh bát ngát muôn trùng
Xa tuổi thơ một thời trong ánh mắt
Bước xuống đường, trời hoàng hôn vừa tắt
Thằng em mừng: “Chị về cả nhà mong!”
Bố mẹ chờ đã chết một mùa đông
Những phong sương gánh một đời vất vả
Mẹ bảo con: “Cứ từ từ, thong thả,
Kể mẹ nghe cuộc sống chốn đô thành”
Hà Nội ư? Những cơn gió mong manh
Con đã yêu từ khi nào không biết!
Yêu giảng đường cho con niềm tha thiết
Với đam mê, lý tưởng của riêng mình
Nơi con đã nghiêng ngả một bóng hình
Trong guồng quay định mệnh ai chèo lái?
Nơi kết thúc cho một thời ngây dại
Nhìn thế giới màu hồng đẹp lung linh
Nơi cho con thấy cuộc sống chùng chình
Không giản đơn như con hằng mơ tưởng
Có ưu tư, có muộn phiền, sung sướng
Ngã thì đau, đứng lên chẳng dễ dàng
Trở về nhà, lòng hạnh phúc mênh mang
Biết yêu thêm những điều thật giản dị
Dẫu đắng cay muôn đời còn chân lý:
Mỗi mùa xuân chim én lại bay về

NGUYỄN THỊ KIM CÚC
4/2/2014

NGUỒN : TUỔI TRẺ












Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét