Menu ngang

Chủ Nhật, 2 tháng 2, 2014

Mặc ai giành giật chức quyền...


                                       Nhà thơ Việt Phương


               MỘT

Có một thì có muôn vàn

Làm sao có được hoàn toàn vô tư

Bao nhiêu cộng bấy nhiều trừ

Thì thành được một đến từ hư không

Ai làm cho nắng màu hồng

Cho trời ngày đẹp xanh trong sắc trời

Cho con người gọi là người

Cho đời được gọi là đời thanh tao

Cái gì thấp cái gì cao

Thế nào là bởi thế nao thế này

Đỏ tươi trái ớt thì cay

Tan đêm thì rạng ánh ngày hừng đông

Gái trai nên vợ nên chồng

Tây nguyên vang vọng tiếng cồng xe duyên

Đại dương nhộn nhịp tầu thuyền

Ngã nghiêng chung lại kết liền năm châu

Muốn sang xin bắc nhịp cầu

Nhuộm cho sự sống một màu nhân sinh

Một ta một bạn một mình

Một thêm chỉ một bỗng thành vô biên

Cầm tay nhau ngỏ lời nguyền

Cùng nhau đi đến một miền thương yêu



         BỖNG DƯNG


Ta cùng ai đến tận cùng

Để rung cánh bướm lòng thung bay vờn

Để vương vấn những nguồn cơn

Để nhen từ đất chập chờn bóng hoa

Một làn gió thoảng khoan hòa

Một cành cổ thụ lòa xòa mặt sông

Một như có một như không

Bỗng dưng thương nhớ mặn nồng biết bao

Có ai đợi đó không nào

Cái gì như thể hao hao nỗi niềm

Dần xa xa khuất lá thuyền

Dần gần gần tỏ đường viền chờ mong

Đâu đây thấp thoáng trong lòng

Ta cùng ai đến tận cùng niềm vui

Chia cho nhau chút ngọt bùi

Nhân lên bát ngát một trời vào xuân



                NHỚ


Nắng xoa tan hết sương mù

Thu nay nhớ lại mùa thu năm nào

Hành trình không tính gian lao

Biết bao chiến trận biết bao nghĩa tình

Nhận ra được cái phận mình

Mong manh chiếc lá đinh ninh lời thề

Quét khi tỉnh đốt khi mê

Còn nhiều rác rưởi tung hê giữa đời

Muôn vàn tin cậy ở người

Heo may thổi nắng lên trời vào thu


                 CHÀO


Thành tâm xin tập làm người

Nâng niu từng chút nghĩa đời nhỏ nhoi

Loại trừ loại choán chỗ ngồi

Loại trừ những kẻ xu thời kiếm ăn

Loại trừ những đứa lừa dân

Loại trừ bè lũ bất nhân hại người

Chào người quét rác liên hồi

Chào người gom góp tiếng cười lạc quan

Chào người giải những nỗi oan

Chào người đến với thế gian khổ nghèo

Chào người đi hiến tình yêu

Chào người lãng mạn phiêu diêu giữa trần

Chào người quyết liệt dấn thân

Chào người thư thả bước chân trên đường


                CẦM


Sự đời tính mãi không xong

Bao nhiêu cũng chỉ là không có gì

Hình như sa mạc Gô bi

Dưới sâu lòng cát thầm thì mùa xuân

Giữa đường đứng lại phân vân

Có ai đang gọi khi gần khi xa

Một cành đào sớm nở hoa

Một nghiêng nghiêng liễu la đà Hồ Gươm

Đã nghe tết tỏa hương thơm

Trời sao thả những hạt cườm trong đêm

Tụ về lắng lại êm đềm

Nỗi niềm đón đợi trước thềm mưa xuân

Tan đi đám bụi phù vân

Bừng lên ánh sáng trong ngần chung vui

Là đời thì vẫn là đời

Là người thì ngỏ một lời đầu năm

Tin vào tuổi trẻ trăng rằm

Mở bàn tay rộng để cầm ngày mai.


                    GIỮ


Giao duyên người đến với người

Trao nhau tha thiết bao lời ước mong

Thầm thì nhẹ thở dòng sông

Bừng bừng rực cháy lửa hồng sáng đêm

Bao dung vòm lá trước thềm

Mặc ai giành giật chức quyền lợi danh

Bao nhiêu mưu mẹo gian manh

Tung hê cho đến tanh bành mới thôi

Đừng bươi rác bẩn kiếp người

Nhìn lên cho thấy bầu trời vẫn cao

Mùa xuân đang ngỏ lời chào

Nhân gian rộng mở đón vào niềm vui

Đau thương để biết ơn đời

Bạn ơi xin giữ tiếng cười tin yêu


            NHÂN GIAN


Giao duyên người đến với người

Trao nhau thân quý bao lời ước mong

Thầm thì thở nhẹ dòng sông

Bừng bừng rực cháy lửa hồng sáng đêm

Bao dung bóng lá phủ thềm

Thênh thanh vượt lộng chèo thuyền ra khơi

Quét quang rác để sạch người

Nhìn lên cho thấy bầu trời vẫn cao

Mùa xuân đang ngỏ lời chào

Nhân gian rộng mở đón vào niềm vui

Trải qua cay đắng ngậm ngùi

Vun trồng vẻ đẹp nở chồi non xanh

Đầu năm ấp ủ an lành

Chắt chiu nhú lộc trên nhành tốt tươi

Lòng thành ghi tạc ơn đời

Người ơi xin giữ tiếng cười tin yêu


 Nguồn: Tuần VietNamNet / Nhà thơ Việt Phương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét