NGƯỜI NGHỆ CHỐN KINH KỲ
Nguyễn Chí Tình
Tôi đã cố nhưng chẳng tìm ra trên văn bản
Ai đó ghi dùm gốc tích họ tên
Con người ly hương coi như người xứ Nghệ đầu tiên
Đến lập nghiệp ở Hà thành đô hội.
Vâng, đó có thể là một thầy đồ áo dài tóc bối
Đường công danh không xứng với tài hoa
Quảy gánh cầm thơ dứt áo đi ra
Gửi tâm sự vào dặm dài sương gió
Một sớm dừng chân bên con phố nhỏ
Dựng nếp nhà mái lá phên thưa
Mươi đứa trẻ để chỏm tóc đào quây trước án thư
Thầy ban phát chữ thánh hiền cho người kẻ chợ
Và lần đầu tiên người dân bán buôn phường phố
Biết được giọng bình văn sang sảng miền Trung
Đó có thể là một nhà thơ của khoai lúa ruộng đồng
Từng viết những bài thơ trong gió Lào bỏng rát
Lũy tre làng không ngăn được bước chân phiêu bạt
Chàng ra đi tìm nước biếc non xanh
Đã phải ngỡ ngàng trước sông Hồng bờ bãi mông mênh
Vườn đào Nhật Tân và Hồ Tây sương phủ
Trước nụ cười đa tình
của cô gái khăn đen yếm đỏ
Chàng múa bút nên thơ trên tấm giấy hồng điều
Hàng chữ rồng bay thành sứ giả tình yêu
Giữ chàng lại với đất kinh kỳ là nguồn thơ vô tận
Đó có thể là một chàng trai thời loạn
Gác tay cày đổi lấy tay gươm
Vượt qua hòn đạn mũi tên ở chốn sa trường
Về giữa kinh đô trong đoàn quân chiến thắng
Cởi tấm chiến bào còn vương mùi khói súng
Chợt nhận ra nơi này là đất dung thân
Lòng mẹ bao dung là những bát canh cần
Xoa dịu nhọc nhằn bao ngày khói lửa
Quay về phương nam
cúi đầu bái tổ
Xin lấy Thăng Long làm đất mẹ thứ hai
Và điều này có ghi trong chính sử một thời
Đó có thể là con người mang dòng máu anh hùng xứ Nghệ
Hồn đất thiêng đúc thành nghĩa khí
Không chịu khoanh tay nhìn nước mất nhà tan
Chích máu ăn thề bên sóng nước sông Lam
Tìm về Hà thành làm nơi hội tụ
Trên căn gác phố nghèo họp bàn đại sự
Rồi chia đi bốn phương tìm kế diệt thù
Nghiệp lớn không
thành nhưng xiềng xích Hỏa Lò
Không ngăn được chí trai bay cùng bốn biển
Một sáng hiên ngang bước lên máy chém.
Trước hồn thiêng cha ông chứng tỏ tấm kiên trung
Đất tổ ngàn năm xin ôm lấy vào lòng
Nắm xương tàn của người con xứ Nghệ
Dẫu có hóa cánh chim bay về đất Mẹ
Ngậm máu khóc vườn
xưa như niềm uất hận khôn nguôi *
Dẫu những điều trên chẳng là tưởng tượng của riêng ai
Câu chuyện vẫn có thể diễn ra bình thường giản dị
Một người Nghệ và trăm ngàn người Nghệ
Số phận đưa đi ngược xuôi trong đất nước bao la
Nhớ câu cha ông “bốn bể là nhà”
Cảm nghĩa bà con thấm tình xóm phố
Ruộng tốt mầm gieo đất lành chim làm tổ
Lấy kinh kỳ làm nơi
nương náu dài lâu
Đem tình sâu đáp lại tình sâu
Đem lao động góp vào lao động
Và những giọt mồ hôi của con người sinh ra từ gió Lào cát bỏng
Đã tưới đằm từng tấc đất nơi đây
Trong những công trình của Thủ Đô lừng lững hôm nay
Từ tòa nhà cao tầng đến công viên hoa nở
Từ mạng đường giăng tơ đến hàng đê chắn lũ
Có máu thịt và ân tình người xứ Nghệ quê ta
Và khi Thủ Đô hào hùng viết bản hùng ca
Có âm hưởng câu hò Nghệ An dìu dặt
Sóng sông Hồng vỗ bờ rào rạt
Dòng sông Lam tắm mát đôi bờ
Ai vô xứ Nghệ thì vô
Mang theo tình nghĩa Thủ Đô mặn mà
Ai ra Hà Nội thì ra
Làm sao quên được hương cà vị tương
Cũng là sợi nhớ sợi thương
Nào ai phải buộc mà vương suốt đời./.
21/2/2010
NCT
*Lấy ý từ hai câu thơ trong bài Cảm tác của chí sĩ Nguyễn Đức Công (Hoàng Trọng Mậu) viết trong nhà
giam Hỏa Lò trước khi bị giặc Pháp xử bắn :”
Tùng kim hóa tác đề quyên khứ / Đái huyết Nam hồi điếu cố viên” ( Dịch
nghĩa: Từ nay làm con chim cuốc ngậm máu về Nam khóc vườn xưa).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét