Bao giờ cũng nhớ ngày xưa
Vũ Đăng Hiến
Nơi tôi
sinh vùng quê ven biển
Nghi Lộc
anh hùng, nhân nghĩa lắm người ơi.
Thuở ấu
thơ sữa mẹ nuôi tôi
Được hâm
nóng trong gió Lào mùa hạ
Thương bữa
cơm, nhiều rau, thiếu cá
Khoai tám
phần, gạo khiêm tốn dạo qua…
*
* *
Rồi chiến
tranh ập đến quê nhà
Cả đất
nước gồng mình lên đánh giặc
Lớp học
đơn sơ nhà tranh vách đất
Đan phên
nứa làm bàn, ghế ghép cọc mà nên
Bảng viết
tuyềnh toàng bôi nhọ lem nhem
Mưa ập đến đội áo tơi trong lớp
Đó là chuyện ngày xưa rất thật
Đến bây
giờ trân trọng lắm bạn ơi
Tuổi học
trò đâu có được vui chơi
Giờ lao
động nhiều hơn giờ học...
*
* *
Tuổi đến
trường quần cộc, áo nâu
Chân không
dép, mũ rơm cùng cặp sách
Đường cát
bỏng nâng chân người bước gấp
Hè nắng
chang chang, hầm hập gió Lào
Đêm đông
về buốt giá canh thâu,
Sáng tới
trường, chiều chăn trâu cắt cỏ
Tối lặn
lội đìa mương, giỏ cua xâu cá
Bao khó khăn hun đúc chí kiên cường...
*
* *
Tôi viết vần thơ về một thời để nhớ
Như
tấm lòng con trẻ tuổi ấu thơ
Xin
đừng trách nặng lòng về quá khứ
Bởi
bao giờ cũng nhớ ngày xưa.
Hà Nội 10/2011
VĐH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét