Menu ngang

Thứ Tư, 16 tháng 11, 2016

NHÂN NGÀY 20 / 11, NHỚ LẠI MỘT BÀI THƠ

Năm 1988, cô giáo Hồ Diện là đồng hương huyện Nghi Lộc quê tôi mới được điều ra dạy học ở Hà Nội. Biết tôi có tập toạng làm thơ, cô Hồ Diện nhờ tôi viết hộ một bài để cô ấy đọc trong đêm Hội diễn văn nghệ Nhà trường nhân Ngày 20 / 11. 
Nhận lời, tôi viết một mạch xong bài tạm gọi là thơ, trao cô cho kịp thời gian. 
Được biết, trong buổi Hội diễn ấy, cô Hồ Diện được trao giải khi trình bày bài thơ này.
Thời gian trôi nhanh, mới đó đã ngót 30 năm rồi. Nay, tôi đăng lại như một kỉ niệm vui.

NGỠ NGÀNG … QUEN

                                           N M Đ

Dẫu chưa trọn ý bài thơ này
Anh vẫn viết tặng em nhân Ngày Nhà Giáo
Thơ viết vội như chính em mách bảo
Nói hộ em, cô giáo quê ta mới đến đất Hà thành

Biết mấy ngỡ ngàng đã ập đến bên em
Trong cư xử bao nỗi niềm xa lạ
Trên bục giảng vẫn ửng hồng đôi má
Mắt thâm quầng trang giáo án thâu đêm …

Em chọn con đường đến những con tim
Bằng làn điệu thân thương quê mình giản dị
Em hết mình niềm đam mê sá kể
Kề bên em thao thiết tháng ngày vui …

Người ta gọi em là kỹ sư tâm hồn
Chăm sóc những mầm non hy vọng
Người ta gọi em - người lái đò qua sông
Khách đến muôn phương
không quên người bên mép sóng …

Còn với anh gọi em bằng gì
Bằng cô giáo thân thương giản dị
Tự ngàn xưa cuộc đời vốn thế
Tôn vinh thầy cô là đạo lý làm người !

15 / 11 / 1988

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét