OBAMA, ROMNEY, X, O, MA, MAO…
T/S Alan Phan
Năm 2008, tôi bầu cho Obama. Tôi
nghĩ biểu tượng của một người da đen làm Tổng Thống Mỹ là một thông điệp quan
trọng cho thế giới về những thay đổi lớn lao trong cảm nhận của xã hội Mỹ. Nó
xác nhận lại niềm tin ngây thơ nhưng bền vững là bất cứ một đứa bé nào lớn lên
nơi đây, không kể nghèo giàu, không kể mầu da sắc tộc, đều có cơ hội để nắm giữ
chiếc ghế lãnh đạo quyền lực nhất của “đế chế Mỹ”.
Năm 2012, tôi bầu cho Romney. “Thông điệp
Obama” đã nhạt mờ theo ngày tháng, chỉ còn lại một anh chính trị gia nghiệp dư,
dù rất thông minh khôn ngoan, nhưng thiếu kinh nghiệm và bản lĩnh. Thực ra, tôi
cũng chẳng mong đợi gì nhiều ở Romney. Bản chất ông cũng chỉ là một chính trị
gia, dù biết nhiều hơn Obama về cách kiếm tiền trong một nền kinh tế thực, vẫn
là một “con rối” ham danh tham quyền.
Kể từ năm 1980 khi tôi chánh thức trở
thành công dân Mỹ, tính ra tôi đã đi bầu 16 lần hay nhiều hơn, nếu tính luôn
các cuộc bầu cử sơ bộ và địa phương. Phần lớn, tôi đều hối tiếc cho sự lựa chọn
của mình. Những thằng hay con “chó đẻ” dù có thêm chữ Ngài Tổng Thống, Ngài
Nghị Sĩ, Ngài Đô Thị Trưởng, Ngài Nghị Viên…vẫn hiện nguyên hình là những “chó
đẻ”. Nhưng chúng là những con chó có quyền: sủa nhiều, cắn bậy, ăn càn…và luôn
luôn sử dụng OPM (tiền người khác) với một phong cách rất…yêu nước thương dân.
Cũng may là tôi sống ở xứ Mỹ, những con
chó này bị quyền tự do ngôn luận và cơ chế phân quyền soi mói 24/7, nên những
thói hư tật xấu bị kiềm chế tối đa. Nếu thả lỏng, với một ngân sách 4 ngàn tỷ
đô la, một lực lượng quân sự hùng mạnh nhất thế giới và một thói quen in tiền
bừa bãi, các con chó này sẽ thành những con quỷ mà các chuyện cổ tích cũng
không hình dung nổi.
Thú thực tôi chưa bao giờ có quyền lực gì
trong 67 năm qua, ngoài quyền “ăn, ngủ, bú, tè”. Cho nên có thể tôi không đồng
cảm hay “ghen tị” với các bạn đầy tớ. Một anh không hút, không nhậu…không thể
biết cái “phê” của rượu thuốc. Một anh sư (tùy loại) không thể hiểu được cái
tuyệt vời của sex. Chưa làm quan và chưa biết cái sung sướng của việc…hành hay
hiếp dân, thì đừng nói vớ vẩn.
Nhưng với kinh nghiệm cá nhân qua nhiều
tiếp xúc giao thiệp, tôi đã thấy “quyền lực” biến thái cá tính và hành xử của
con người “thực”như thế nào. Khi công việc làm ăn phất lên vào thập niên 90’s
và 00’s, tôi có quen nhiều chính trị gia Mỹ cũng như ngoại quốc. Quen vì bắt
buộc của nghề nghiệp (nhất là khi đi bán máy bay cho GE Capital) hay vì xã giao
cần cho networking (làm fund raiser cho các tổ chức hội đoàn). Nhưng thâm tâm,
tôi cũng say mê và bị hấp dẫn bởi những nhà “lãnh đạo” đang “làm lịch sử” và
“tạo tương lai”. Tôi lắng nghe từng chữ từng lời về những kế hoạch vĩ đại,
những toan tính thần kỳ, những ích quốc lợi dân…và để tưởng tượng bay cao với
những “chân thành của con tim nhiệt tình”. Tôi lăn xả làm rất nhiều việc chùa
để giúp các bạn lãnh đạo của tôi hoàn thành sứ mệnh cao cả. Chỉ sau vài năm,
tôi mới nhận rõ tất cả chỉ là những BS (phân bò) và nhiều cô gái đứng đường còn
lương thiện hơn các bác.
Trong các chánh trị gia Mỹ tôi khá thân
với 2 người. Một là Jack Kemp, từng làm thủ quân đội bóng bầu dục của Buffalo,
rồi dân biểu, bộ trưởng và sau ra tranh cử chức Phó Tổng Thống Mỹ trong liên
danh Bob Dole. Jack nghiêm túc, nhưng chí tình và trung thành với bạn bè. Tôi
bỏ suốt 3 tháng theo anh khắp nơi khi anh tranh cử chống Clinton-Gore (và thua).
Tôi luôn nhăn mặt và tránh không nghe các diễn văn và phát biểu mỗi ngày trên
bước đường vận động; vì anh chỉ nói những gì đám đông muốn nghe theo những khảo
sát “thị trường” của các tư vấn. Muốn biết Jack, phải lè phè thư giãn cùng anh
vào những đêm khuya, cạnh vài lon bia và miếng pizza nguội lạnh. Anh sâu đậm,
sống nhiều hiểu rộng, có tính khôi hài đen và nhiều nghị lực khủng khiếp. Nhưng
khi mặt trời mọc mỗi ngày, con người Jack biến mất, nhường chỗ cho chính trị
gia Kemp, nói và làm như một diễn viên Holywood đại tài.
Joe Biden cũng là một khuôn đúc tương tự.
Xuất thân là một luật sư, ông đã là chính trị gia gần như suốt đời, trong đó,
40 năm làm Thượng Nghị Sĩ. Tôi quen ông qua người bạn tỷ phú James DeRosa và đã
làm cổ động viên cũng như fund raiser suốt 20 năm vừa qua. Như Jack, Joe là một
người tử tế, lương thiện và vô cùng thông thái về chuyện chánh trị cũng như
liên hệ trên thế giới. Ông có thể kể răm rắp hiện tình của Ukraine hay Nepal mà không cần hồ sơ bên cạnh.
Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ ghé văn phòng hay dự bất cứ cuộc vận động nào của
ông vì không muốn nhìn chính trị gia và diễn viên Biden. Cách đây vài năm,
trước khi ông thành Phó Tổng Thống, tôi cùng ông chạy bộ qua khu rừng cạnh nhà
ông ở Delaware.
Mệt và khát nước, ngài Nghị Sĩ chạy vào một nhà lạ, uống nước qua vòi tưới vườn
thật thư thái bình dị. Đó là “Joe” của tôi.
Dĩ nhiên, các quan chức ở Trung Quốc và
Đông Nam
Á nơi tôi làm ăn cũng có rất nhiều chất “người” khi thả lỏng và không bị ràng
buộc bởi những lễ nghi phong cách của quyền lực. Với gia đình và bạn bè, tôi
chắc chắn họ cởi mở và thân tình như có thể. Thực ra, tôi đã từng được một ông
cựu bộ trưởng quyền lực nhất của Việt Nam đọc cho nghe vài bài thơ tình
thật tuyệt. Nếu ông làm một thi sĩ như bản ngã, chắc chắn sự đóng góp của ông
cho đất nước sẽ nhiều gấp bội.
Tôi không biết quyền lực có bắt người ta
phải mang một mặt nạ để hù dọa, trấn áp dân đen và giữ “ổn định” cho xã hội?
Tôi nhận xét là trong lịch sử, những người quyền lực nhất lại là những người
bình dân nhất, họ sống, đi và thở chung với đám dân đen nghèo khổ như một người
bạn. Tôi không hình dung nồi Christ, Gandhi, Mandela, Nghiêu Thuấn… quát tháo
và trừng trị những người dân, dù trộm cắp hay vượt đèn đỏ. Có lẽ sự thiếu tự
tin làm các bác phải đeo mặt nạ? Hay đơn giản hơn, các bác chỉ là những tên
khốn?
Tôi chưa bao giờ theo dõi kết quả của các
cuộc bầu cử, ngay cả lần với Jack. Bởi vì nó chẳng thay đổi được gì ngoài ảnh
hưởng đến cá nhân và gia đình của ứng cử viên. Jack là một cận thần khá thân
của hai Tổng Thống Reagan và Bush (cha) nên anh biết rất rõ về những giới hạn
của quyền lực. Ngoại trừ những vấn đề mà dân Mỹ hoàn toàn không quan tâm, vị
Tổng Thống Mỹ thường phải quyết định theo đúng những đường lối, chánh sách mà
phe nhóm ông đã thương thảo, thỏa hiệp với các phe đối lập, đôi khi ngược hẳn
lại những gì ông mong muốn hay hứa hẹn. Với bao nhiêu thỏa hiệp mỗi ngày, riết
rồi vị Tổng Thống không còn nhận ra chương trình hay quyết định nào là của mình
nữa. Một Tổng Thống giỏi là khi mãn nhiệm kỳ, ông vẫn còn là ông.
Cho nên Obama hay Romney, Hồ hay Tập, X
hay O, tôi vẫn là tôi. Mỗi ngày vẫn cần một viên Carvedilol cho trái tim, một
viên Viagra cho trái thận và một viên Glucosamine cho xương khớp. Chỉ mong rằng
vào 2016, Beyonce Knowles sẽ tranh cử với Megan Fox để thế giới có chút tươi
mát. Và chúng ta sẽ tự hào biết bao nhiêu nếu lãnh đạo của chúng ta được tạp
chí Cosmo bầu chọn là con người sexy nhất hành tinh?
Theo blog Alan Phan/ Quê choa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét