LỜI BÌNH VỀ BÀI THƠ QUA
NGÒI BÚT
CỦA TRI ÂM, TRI KỶ
Cách đây 4 năm,
khi đọc bài thơ KÝ HỌA mang dáng dấp tự trào của tôi, bác Ngô Quý Vân - một người
Anh, một đồng đội, cũng là người làm thơ và thích văn thơ - đã viết LỜI BÌNH.
Theo tôi, đây là bài viết của một tri âm, khá tinh tế và sâu sắc.Tôi đăng lên để
bà con đọc cho vui.
KÝ HOẠ
Nguyễn Mạnh Đẩu
Lão - U 70
Vợ lão già
Con lão lớn
Cháu lão ngoan
Nhà lão vững chắc
Lại đã Phó Thường Dân.
Lão đã yếu tay chân
Vẫn ham chơi Tennis
Vẫn căng đầy cảm xúc
Sau từng trận giao tranh.
Không phải nghiệp văn chương
Mà đam mê xới cày trên cánh đồng chữ nghĩa
Cảm xúc ập ùa từng câu chuyện kể
Từng trang thơ thao thiết cõi lòng
Xe gia đình
Lão vẫn cầm vô lăng
Khi rong ruổi thăm thú bạn già
Lúc đăng đàn lễ lạt
Hàn huyên tri kỷ tri âm
Còn mái đầu bạc
Ra hiệu cải lão hoàn đồng
Lão chẳng có gì khác
Vẫn náo nức quyện hoà
Giữa bao cuộc vui chung !
Mỹ Đình, 07/9/2016
LỜI BÌNH :
------------
CẢM NHẬN VỀ
MỘT BỨC CHÂN DUNG KÝ HỌA
Ngô
Quý Vân
Xưa nay, người
đời vẫn ký họa bằng tranh, kể cả ký họa
chân dung hay cảnh vật. Thế nhưng, nay ta lại bắt gặp một bức ký họa chân dung
bằng ngôn ngữ thơ rất độc đáo của Nguyễn Mạnh Đẩu. Với giọng thơ tự trào, hóm hỉnh
pha chút ngạo nghễ, ngang tàng - một phong cách đậm “chất lính chiến” , tác giả
đã tự phác họa nên bức chân dung Lão phu Nguyễn Mạnh Đẩu rất ung dung, tự tại
giữa đời.
Thoạt đầu, lão
viết như một lời tự sự :
“ Lão - U 70
Vợ lão già
Con lão lớn
Cháu lão ngoan
Nhà lão vững chắc
Lại đã Phó Thường Dân ”.
Ở tuổi U70, NMĐ tự phong mình lên lão. Mà lão
là đúng quá rồi. Bởi, xưa nay người đời đều xác nhận :” Nhân sinh thất thập cổ
lai hy” mà. Được bước đến ngưỡng này cũng là đã một hạnh phúc. Lão đang ở vào
thời kỳ cuối MÙA NGƯỜI. Thành quả mà Lão thu hoạch được của MÙA NGƯỜI ở tuổi
U70 thế là cũng đã an yên, viên mãn. Lão bằng lòng, chẳng cần gì hơn thế nữa.
Thế nhưng đừng tưởng
Lão ung dung, tự tại là lúc Lão chấp nhận dừng bước, sống thụ hưởng không thôi
đâu. Thông thường, ở tuổi Lão người ta vẫn thường thế, nhưng với Lão thì không.
Lão vẫn không chịu chấp nhận mình là “lão “ trong cách sống, mà phải quên đi tuổi tác, sống thật trẻ trung, sôi động,
rộn ràng:
“ Lão - đã yếu tay chân
Vẫn ham chơi Tennis
Vẫn căng đầy cảm xúc
Sau từng trận giao tranh.
Đọc những dòng
thơ trên, ta hình dung ra trước mắt ta một Nguyễn Mạnh Đẩu thật tráng niên,
tráng kiện. Vẫn chơi Tennis với một khí thế hừng hực giao tranh. âm hưởng khí
thế của người lính năm xưa khi bước vào trận tuyến còn đeo đẳng mãi trong Lão
cho đến tận giờ, và mãi mãi về sau.
Những dòng thơ tiếp
theo lại vẽ nên một Nguyễn Mạnh Đẩu với niềm đam mêm văn chương chữ nghĩa:
“ Không phải nghiệp văn chương
Mà đam mê xới cày trên cánh đồng chữ nghĩa
Cảm xúc ập ùa từng câu chuyện kể
Từng trang thơ thao thiết cõi lòng …”
Lão -U70.
Nhưng lão vẫn còn dồi dào nhựa sống, cảm xúc vẫn đong đầy, tâm hồn vẫn chan chứa
tình người, tình đời. Tất cả thôi thúc Lão cầm bút làm một văn nhân. Lão viết
văn không phải tìm kiếm thi liệu từ đâu cả, nó vốn tiềm ẩn, tàng trữ trong con
người Lão từ cuộc sống phong trần, từng trải, cộng thêm một cảm xúc tinh tế nhạy
cảm, một năng khiếu văn chương sẵn có.
Lão mải miết, đam mê cày xới “trên cánh đồng chữ nghĩa” để cho đời những
“trang thơ thao thiết cõi lòng”. Thế là
Lão lại có một MÙA NGƯỜI bội thu các tác phẩm văn chương. Giờ đây Lão xứng đáng
được phác họa thành chân dung là một Văn
sĩ – Chiến sĩ.
Ngoài những giờ
đam mê miệt mài với chữ nghĩa văn chương hay đua sức mình cùng lớp trẻ trên sân
quần vợt, Lão vẫn không quên tự thưởng cho mình những phút giây thư giãn, nhàn
tản bên những đồng đội cũ tri kỷ, tri âm.
Hình ảnh Lão ở đây hiện lên thật lãng tử, phong trần:
“ Xe gia đình
Lão vẫn cầm vô lăng
Khi rong ruổi thăm thú bạn già
Lúc đăng đàn lễ lạt
Hàn huyên tri kỷ, tri âm …”
Vậy đó! Tuổi tác bất
lực trước sức sống Lão rồi. Bất lực trước thái độ sống lạc quan, yêu đời của
Lão. Kể cả dung mạo nhé. Lão có thể “ cải lão hoàn đồng ” được mà :
“ Còn mái đầu bạc
Chiều nay ra hiệu cải lão hoàn đồng
Lão chẳng có gì khác
Vẫn náo nức quyện hoà
Giữa bao cuộc vui chung.”
Đọc khổ kết bài
thơ, ký họa lên trước mắt ta một Nguyễn Mạnh Đẩu phong độ, tráng kiện, đôi mắt
hấp háy niềm vui, lòng luôn náo nức, rạo rực tràn đầy nhựa sống yêu đời. Thế mới
biết, tuổi tác chỉ là con số, còn già trẻ là ở nơi tâm ta.
Bài thơ là một lời
tự bạch, tự họa, tự bộc lộ, tự thể hiện con người tinh thần của Nguyễn Mạnh Đẩu.
Ông đã thể hiện rất rõ quan niệm về cuộc đời với một thái độ lạc quan bình thản,
với một nhân sinh quan anh minh, với quan niệm: “ Tri túc” là hạnh phúc, thanh
thản. Quan niệm nhân sinh đó đã trở thành lẽ sống cao đẹp, nó đã từng được thể
hiện nhiều trong những trang văn, trang
đời của ông.
Trong bài thơ: “Tự sự”, ông đã từng nói rõ :
“
Lão phu nguyên bất nguyện tòng binh
Nhân vị giang
san họa chiến chinh
Tứ thập dư
niên phò sự nghiệp
Quy lai mã
đáo toại công thành ”
Bài Ký họa của
Nguyễn Mạnh Đẩu đã nêu lên một bức thông điệp sống : Sống, cho dù ở tuổi nào
cũng phải sống hết mình, sống có ý nghĩa, có ích cho đời để khi ngoảnh đầu nhìn
lại những năm tháng đã qua trong cuộc đời, ta có quyền kiêu hãnh ngẩng cao đầu.
Sống thật xứng đáng là một CON NGƯỜI !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét