Menu ngang

Thứ Hai, 16 tháng 9, 2019

LẦN DUY NHẤT TRONG ĐỜI
TÔI ĐƯỢC ĐÓN BÁC HỒ

N M Đ
Năm 13 tuổi, đang học lớp 6, tôi được đón Bác Hồ về thăm quê lần thứ hai. ( Lần thứ nhất Bác về thăm quê vào năm 1957 ).
Sáng ngày 8 tháng 12 năm 1961, học sinh Trường phổ thông cấp II Nghi Khánh ( Nghi Lộc, Nghệ An ) chúng tôi đi bộ vào Vinh. Tay
chúng tôi cầm cờ hoa xếp hàng ở cổng sân bay Chợ Dâu ( bây giờ gọi là sân bay Vinh ) để đón Bác.

Trời nắng đẹp, gió thổi nhẹ dịu mát. Đúng 12 giờ 30 phút chiếc máy bay Đa-Cô-Ta cánh bạc xuyên mây hạ cánh. Bác rời máy bay lên xe com-măng-ca mui trần.
Chúng tôi ùa ra, tay vẫy cờ, hoa và đồng thanh hô to : Hồ Chủ tịch muôn năm! Hồ Chủ tịch muôn năm! Bác giơ tay vẫy lại.

Được biết, ngày đó lãnh đạo tỉnh Nghệ An bố trí một chiếc xe du lịch mui trần kết hoa để đón Bác. Nhưng khi xuống máy bay, Bác lại lên chiếc xe mui bạt của Bộ Tư lệnh Quân khu 4.
Ngồi vào xe, Bác bảo tháo bạt ra để Bác còn vẫy chào nhân dân ra đón.
Xe kết hoa chạy sau để cụ Lê Nhu nguyên Chủ tịch Uỷ ban kháng chiến tỉnh Nghệ An ngồi. Cụ Lê Nhu râu tóc bạc phơ, da dẻ hồng hào, nhiều người tưởng nhầm là Bác. Có người lại nói, đó là người đóng thế Bác, để nghi trang.

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi vinh dự được tận mắt nhìn thấy Bác Hồ. Ngày đó Bác còn khỏe nhưng khi tôi cố len vào đứng thật gần nhìn kỹ, thấy da mặt Bác đã có mấy chấm tím nâu. Về nhà tôi hỏi người lớn thì biết đó là chấm đồi mồi - người già vẫn vậy.
Không ngờ rằng, đó cũng là lần duy nhất trong đời tôi nhìn thấy Bác Hồ.
Sau đó mấy hôm, thầy Hoàng Văn Bàng, dạy văn lớp chúng tôi ra một bài kiểm tra :”Em hãy tường thuật buổi đón Bác Hồ về thăm quê”. Bài văn tôi được thầy Bàng chấm điểm cao nhất lớp. Được thầy yêu cầu đọc cho cả lớp nghe chung. Chỉ là thành tích rất nhỏ nhưng tôi cảm thấy vinh dự, tự hào.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét